Mẹ - tản văn của Vũ Thị Minh Huyền

00:00 12/10/2020

(Kính tặng mẹ nhân ngày 8/3)

"Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ. Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha. Nước biển mênh mông không đong đầy tình mẹ. Mây trời lồng lộng không phủ kín công cha. Tần tảo sớm hôm mẹ nuôi con khôn lớn. Mang cả tấm thân gầy cha che chở đời con. Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc. Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không!"

Nhung-loi-chuc-hay-20-10

Một nhà văn người Pháp đã từng nói: “Cuộc đời là đóa hoa, còn tình yêu là mật ngọt.” Để khám phá vẻ đẹp của đóa hoa ấy, con người thường dùng mắt để ngắm nhìn những bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp, dùng mũi để ngửi hương thơm của hoa cỏ, dùng tai để lắng nghe giai điệu cuộc sống…Nhưng để tận hưởng được mật ngọt của tình yêu thương thì mỗi chúng ta còn cần có một trái tim để lắng nghe và thấu hiểu. Và có lẽ một trong những mật ngọt mà ta có thể dùng trái tim để cảm nhận chính là tình yêu thương mà mẹ dành cho con.

Trên đời này, ai cũng được sinh ra bởi một người mẹ. Có thể chúng ta có hoàn cảnh sống rất khác nhau về tiền bạc, địa vị, học vấn, thậm chí cả màu da, nhưng tất cả mọi người đều có một niềm hạnh phúc giống nhau đó là: có một người mẹ của riêng mình.

Viết về mẹ, như thế nào cũng không đủ bởi lẽ không ngôn từ nào diễn tả đủ yêu thương mà mẹ dành cho con. Mẹ tôi thường bảo, ở đời nước mắt chảy xuôi nên bố mẹ nuôi con, thương yêu con có bao giờ mong được báo đáp. Còn tôi thì thấy, đắng cay thường nuốt ngược nên những khi con làm điều dại dột, mẹ lại nhận về riêng mình những xót xa. Chính suy nghĩ ấy khiến tôi, trong lúc yếu lòng, thường nghĩ về mẹ đầu tiên. Khi ấy, tôi thường bình tâm lại rất nhanh, để hiểu rằng khi sinh tôi ra, mẹ thật sự mong tôi sống một cuộc đời hạnh phúc.

Mẹ đã mang nặng đẻ đau để sinh ra con trên cõi đời này. Không những chỉ 9 tháng 10 ngày, mà cả cuộc đời mẹ luôn gánh phần vất vả để con có được hình hài khỏe mạnh. Những lúc con ốm, mẹ đã chăm sóc con, lo lắng cho con đến hao gầy cả người.Con vẫn nhớ những năm tháng tuổi thơ của mình, bố hay bận đi công tác mãi Miền Nam, một mình mẹ phải chăm sóc ba cô con gái nhỏ sàn sàn bằng tuổi nhau đã quá vất vả rồi, đến khi cả ba chị em con đều bị ốm một lúc thì nỗi vất vả ấy càng nhân lên gấp bội.Ông bà nội, ngoại đều ở xa, bố lại đi công tác, mẹ vẫn cứ chăm sóc và nuôi dậy cả ba đứa con mà không hề kêu ca nửa lời. Con là chị cả, phải giúp mẹ nấu cơm, làm việc nhà, trông em từ khi mới 5 tuổi.Đang tuổi ham chơi, nhiều hôm mẹ đi làm, con ở nhà bế em đi chơi theo các bạn, mẹ đi tìm mỏi mắt không thấy, về nhà bị mẹ đánh đòn rất đau.Lúc đó, con rất sợ mẹ nhưng sau này lớn lên và cũng làm mẹ rồi thì con mới hiểu rằng vì mẹ thương con, lo lắng cho con nên mẹ mới đánh khi không tìm thấy con.Trong ba chị em gái, con là đứa bị mẹ đánh nhiều nhất nhưng cũng là đứa chứng kiến nhiều nhất nỗi vất vả của mẹ.Nên sau này, con luôn tự nhủ mình phải cố gắng ngoan ngoãn, học thật giỏi, làm gương cho hai em học theo.Mẹ chỉ cần dậy con, sau này không cần dậy hai em vì đã có con giúp mẹ.Con cũng thương mẹ vì không có con trai nên con luôn phấn đấu học hành thật nhiều, kiếm tiền thật nhiều để tự lo cho bản thân, không làm gánh nặng cho bố mẹ, sau này có điều kiện có thể giúp đỡ bố mẹ và các em.

Mẹ đã biến con từ không thành có, từ có thành lớn khôn, từ những cơn đau xé ruột đến những nước mắt mồ hôi mẹ đều hy sinh để cho con những gì tốt đẹp nhất: đường con đi, đất trời con nhìn thấy, sông biển con vượt qua, kiến thức, tình cảm, cách đối nhân xử thế, cách làm người... đều là công dạy bảo của mẹ. Thật không sao kể hết được những gian truân của mẹ nhưng tình thương của mẹ dành cho các con vẫn mãi tăng lên theo với thời gian. Mẹ chỉ cho mà không bao giờ nhận, bởi vậy cuộc đời của mẹ luôn là một chuỗi hy sinh.

Cho dù có đi khắp thế gian chúng ta cũng không tìm được ai tốt hơn mẹ, không tìm được ai yêu thương mình hơn mẹ, không ai chở che, không ai dang rộng vòng tay yêu thương đón mình sau những lỗi lầm và giông bão cuộc đời như mẹ. Mẹ là dòng suối  tắm mát tâm hồn con, mẹ là hình bóng đi theo con trong giấc mơ về những tháng ngày thơ dại. Mẹ là ánh đuốc trong đêm khi con lạc lối, là vốn liếng yêu thương cho cuộc đời của con.

Con đường con bước ngày hôm nay còn nhiều những chông gai và cả những giọt nước mắt cay đắng. Hình ảnh của mẹ luôn bên con, nó hiện hữu sáng ngời trong tâm hồn con. Con nhớ nụ cười mẹ luôn ấp ủ biết bao tình thương và sự bao dung. Nụ cười ấy, luôn thầm nhắc trong trái tim con hãy biết yêu thương và chiến thắng số phận, biết vươn tới những điều tốt đẹp của một tương lai tươi sáng. Nhớ về mẹ, con thường nghĩ về nơi vẫn được gọi là mái ấm, bởi mẹ chính là người giữ lửa và truyền yêu thương. Đoạn đường con về với mẹ là đoạn đường dài nhất, những năm tháng con sống bên mẹ trở nên ngắn ngủi đến vô cùng.

Vậy thì ai ơi, những ai đang còn mẹ, những ai đang còn có những tháng ngày bình yên bên mẹ thì hãy biết trân trọng, yêu thương. Những ai đã lầm lỡ, những ai đang gặp nhiều khó khăn trong cuộc sống thì hãy luôn nhớ rằng luôn có bàn tay dang rộng đón chúng ta trở về, che chở cho chúng ta bằng đôi bàn tay ấm áp, bằng lời ru yêu thương, là bến đỗ sau những sóng gió của cuộc đời.

Con yêu một câu thơ của Xuân Quỳnh vì nó nói về tâm trạng của một người con luôn hướng về nguồn cội.

“Mai con về với biển, với mẹ thôi!

Con không thể làm phù du cánh mỏng

Và gió hỡi!Thổi bùng lên khát vọng

Núi sẽ thấp dần, mặt trời mọc...Mẹ ơi!”

Hà Nội, ngày 29 tháng 2 năm 2016

Th.s Vũ Thị Minh Huyền