Nguyễn Thị Hồng Vân: Nghĩ tích cực và sống yêu thương

00:00 12/10/2020

Khi ngắm nhìn chị Hồng Vân tôi tự hỏi, không hiểu đâu ra từ sức vóc bé nhỏ của mình một nghị lực phi thường đến thế để điềm nhiên với cuộc đời, để bất cứ khi nào gặp cũng thấy chị tươi rói và rạng rỡ. Có chăng thì chỉ những câu thơ mới đủ sức "tố cáo" con người thật của chị, mạnh mẽ đấy mà cũng yếu đuối đến vô cùng, nữ tính đến vô cùng...

 

Có thể khẳng định thơ Hồng Vân chưa bao giờ là một cơn "sang chấn" lớn đối với bạn đọc hay gây một cơn “bàng hoàng” như một số tác phẩm của một vài tác giả khác. Chị đang kiên trì một con đường thơ lặng lẽ và lẩn khuất. “Tư duy viết của tôi không cầu kì, tôi chỉ “chụp lại”, “phản ánh lại” những điều mình thấy, mình nghĩ và trăn trở về cuộc sống quanh mình và thể hiện ra bằng ngôn từ. Đối với tôi, bất cứ loại hình nghệ thuật nào cũng phải xuất phát từ con người và vì con người. Thơ viết ra người đọc phải hiểu được, cảm thấy rung động, tìm thấy giá trị tích cực trong ý tứ thì đấy mới là thành công của một tác phẩm chứ không cần quá cao siêu mà không phù hợp với nhiều người... Có người nói thơ tôi “dễ quá”, hay viết về chủ đề quen thuộc như quê hương, mẹ, tình yêu gia đình... Nhưng tôi nghĩ, tình yêu dành cho những điều giản dị, gần gũi nhất chính là tình yêu đẹp nhất, và tôi trăn trở, suy nghĩ, bày tỏ tình cảm của tôi về những mối quan hệ đó, đây cũng chính là cách nhìn nhận và cách viết riêng của bản thân tôi” – Hồng Vân chia sẻ.

Giữa thời buổi người ta chuộng những ấn tượng mạnh, những nghệ thuật “gây sốc” tức thì, gây ngạc nhiên ngay ở lần đọc đầu tiên thì những bài thơ của chị như bẩm sinh sẵn sàng từ chối những bạn đọc một lần. Nó dường như chỉ chọn những ai chịu đọc đi đọc lại vài lần, và trong một trạng thái hoàn toàn thảnh thơi, lắng dịu.

Không chủ trương làm mới về hình thức, câu chữ của chị là tiếng nói vọng ra từ sâu thẳm cõi lòng, không định làm rắc rối hay mệt mỏi người đọc. Chỉ đơn giản là chị muốn truyền một thứ xúc cảm của riêng mình. Và những câu thơ tưởng không gì quá đặc biệt lại có khả năng ám ảnh người đọc rất lâu:

Sinh ra tại quê lúa Thái Bình, số phận đã cho chị Hồng Vân một tuổi thơ bình yên và đẹp đẽ, được bố mẹ chăm sóc, yêu thương. Những năm tháng còn cắp sách đến trường, chị luôn là cô học trò giỏi văn, tâm hồn dạt dào, lãng mạn; sôi nổi hoạt bát và có thành tích cao trong học tập cũng như các hoạt động đoàn thể của nhà trường. Ông trời đã ban cho chị một tình yêu mãnh liệt vào cuộc sống, niềm lạc quan và nghị lực đủ lớn để thênh thang đi trên con đường của mình. Trời đã cho chị một khả năng thơ phú nhưng trời cũng cho chị một bản năng đàn bà mạnh mẽ và chị biết cân bằng những yếu tố đó. “Cuộc đời rất ngắn chứ không dài, vì vậy nghĩ tích cực, sống yêu thương sẽ thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn” – chị tâm sự.

Chị nhiều đắm say và cũng đủ tỉnh táo để hiểu rằng, đâu là những chốn nương náu cần thiết cho cuộc đời mình. Chị yêu gia đình và gìn giữ gia đình như báu vật, bởi trước tiên chị là một người đàn bà. Chị không cần mang thơ ra làm vật đối trọng để buộc mình phải lựa chọn. Cho dù, vẻ đẹp của thơ đã vướng vào chị như số phận. Chị thấy rằng, chỉ có đời sống gia đình mới khiến chị cảm thấy mình đích thực là phụ nữ. Chị hiểu được rất rõ sự tương đối của hạnh phúc để mà miệt mài bồi đắp, nâng niu.

Mặc dù đã có nhiều tác phẩm thơ được in báo giấy và xuất hiện trên một số báo điện tử, đặc biệt, chị còn là một gương mặt được đánh giá cao trong các tác phẩm thơ in chung như: Bốn mùa gọi tên tập 1, 2; Nghiêng về phía mặt trời của Nhà xuất bản Văn học; Tuyển tập diễn đàn Văn chương và cuộc sống của Nhà xuất bản lao động…. Nhưng rất ít người nhận ra một Hồng Vân thi sĩ khi nhìn chị tất bật lo toan cho chồng con, cần mẫn với công việc của một công chức, học hỏi không ngừng để đạt tới học vị thạc sĩ Chính trị học về chuyên ngành quản lí xã hội. Ngoài thời gian dành cho công việc, chị còn tìm tòi, nghiên cứu cộng tác với nhiều toà soạn báo giấy và báo điện tử trung ương và địa phương về các đề tài tôn giáo, cán bộ công chức. Việc gia đình và xã hội, công việc nào chị cũng rất chu toàn. Chị muốn làm nhiều việc để tìm thấy niềm vui và giá trị tích cực của cuộc sống qua những công việc đó.

Tìm gặp Hồng Vân trong thơ thấy chị giống con người thật của mình ở chỗ không khoa trương, không ồn ào. Những câu thơ đã trở thành chốn nương náu cho Hồng Vân. Ở đó chị có thể bày tỏ mình và nhận được sự tri ân của nhiều trái tim, nhiều tấm lòng.

 

Chị dành những lời trân trọng cho văn chương: “Chính là thơ đã cho tôi rất nhiều, có thể nói là tất cả. Thơ cho mình sự yêu quý, lòng ngưỡng mộ của nhiều người. Và các cơ hội trong đời sống cũng từ thơ mà tới".  Biết ơn là một thái độ ứng xử của chị đối với thơ. Dù đời sống hôm nay ở đâu đó người ta bạc bẽo với thơ chăng nữa, thì Hồng Vân vẫn bảo toàn niềm tin rằng, trong những thời khắc khó khăn nhất của đời người, chính những câu thơ đã chia sẻ và cứu rỗi chị.

Một thời gian sau khi tốt nghiệp đại học và đi làm, cảm xúc của chị bị chai sạn, khoảng thời gian này chị gần như cạn kiệt hẳn khả năng viết lách, không bao giờ nghĩ mình có thể làm thơ như xưa nữa. Nhưng sau biến cố gia đình năm 2011, chính tình yêu tôn giáo,  tình yêu đấng sinh thành đã làm cảm xúc trong chị bật ra những câu thơ vô cùng xúc động trong bài lục bát “Lạy mẹ Quan Âm”. Cảm xúc với thơ đã trở lại trong chị như là một mối lương duyên, để rồi từ đó biết bao bài thơ đã ra đời, dành được nhiều tình cảm và sự yêu mến của độc giả. 

Chị Hồng Vân tâm sự: Người ta viết thơ phải tưởng tượng, phải suy tư nhiều, còn mình luôn đầy xúc cảm với cuộc sống, nên mình quan sát, suy ngẫm và chiêm nghiệm những điều mình thấy, nhận thức và viết ra như là một thứ bản năng, nên mình thường viết rất nhanh, có những khi vừa viết vừa khóc, nếu nghĩ và viết về cha mẹ..

Chính vì vậy, thơ Hồng Vân dù không gây sốc nhưng lại có khả năng len lỏi trong trí nhớ người đọc bằng sự tinh tế và đằm sâu của một tâm hồn thành thật, không xiêm áo, cầu kỳ. Thơ của chị giống như hương của một loài hoa, rất khiêm nhường ẩn sâu trong đám lá, cần tri âm của những người đủ bình tĩnh trong cuộc kiếm tìm.

Viết, đối với chị, chỉ đơn giản là một nhu cầu. Và tin rằng những giá trị thật sẽ luôn tồn tại, không cần ngợi khen hay xưng tụng. Thái độ ấy đủ để những người trẻ muốn đi lâu dài với văn chương phải suy ngẫm...

DNHN trân trọng giới thiệu đến bạn đọc một số bài thơ của chị:

 

 An Nguyên