Ảnh minh họa
Giữa cuộc sống đầy bon chen này, con người rất khó giữ được trạng thái vô lo vô nghĩ, không ưu
phiền vấn vương. Người ta cứ mải chạy theo những điều phù phiếm trước mắt mà quên mất những
giá trị thật sự của đời người.
Con người... họ chen nhau trên những chuyến tàu nhanh nhưng họ chẳng biết mình tìm kiếm cái gì
nữa, thế là họ mới cuống cuồng lên rồi chạy. Tại sao ta cứ phải mãi miết thắng vượt tốc độ với cuộc
sống mà không thử đôi lần đặt gánh nặng trên vai xuống và dừng chân một chút trên hành trình của
riêng mình?

Giữa cuộc sống đầy bon chen này, con người rất khó giữ được trạng thái vô lo vô nghĩ, không ưu phiền vấn vương. Người ta cứ mải chạy theo những điều phù phiếm trước mắt mà quên mất những giá trị thật sự của đời người.

Con người... họ chen nhau trên những chuyến tàu nhanh nhưng họ chẳng biết mình tìm kiếm cái gì nữa, thế là họ mới cuống cuồng lên rồi chạy. Tại sao ta cứ phải mãi miết thắng vượt tốc độ với cuộc sống mà không thử đôi lần đặt gánh nặng trên vai xuống và dừng chân một chút trên hành trình của riêng mình?

Chính cái nhịp sống hiện đại đã khiến chúng ta bị đưa vào một guồng quay của cuộc sống với những
sự hối hả, tất bật mà quên mất mình sống trên đời để làm gì. Hãy nhẹ nhàng buông lơi bản ngã, sống
chậm lại, tạo cho mình những khoảng lặng yên tĩnh, tận hưởng để lắng nghe những thanh âm trong
trẻo của cuộc sống.
“Khoảng lặng không phải là một đại dương yên tĩnh mà chính là những đợt sóng ngầm” – Xã hội hiện
đại là khi con người ta bị cuốn trôi theo nhịp thở hối hả, gấp gáp và đời thường dần khiến những nốt
trầm lặng trong cuộc đời trở nên hiếm hoi và nhỏ bé.

Chính cái nhịp sống hiện đại đã khiến chúng ta bị đưa vào một guồng quay của cuộc sống với những sự hối hả, tất bật mà quên mất mình sống trên đời để làm gì. Hãy nhẹ nhàng buông lơi bản ngã, sống chậm lại, tạo cho mình những khoảng lặng yên tĩnh, tận hưởng để lắng nghe những thanh âm trong trẻo của cuộc sống.

“Khoảng lặng không phải là một đại dương yên tĩnh mà chính là những đợt sóng ngầm” – Xã hội hiện đại là khi con người ta bị cuốn trôi theo nhịp thở hối hả, gấp gáp và đời thường dần khiến những nốt trầm lặng trong cuộc đời trở nên hiếm hoi và nhỏ bé.

 

Những người trưởng thành là những người luôn có sự bình tĩnh trong tâm, trên khuôn mặt luôn thể
hiện sự bình thản kiên cường. Khi đối mặt với những việc trọng đại trong đời mà vẫn điềm tĩnh tựa
như không, khi đối diện với những điều nhỏ bé vụn vặt thì không so đo tính toán.
Có một số người khi gặp chuyện bất bình, không vừa ý liền tức giận không giữ được bình tĩnh, vì
chuyện nhỏ cũng nổi trận lôi đình bất mãn. Người xưa dạy: “Nổi giận là bản năng, kiểm soát nóng
giận là bản lĩnh”. Con người khi nóng giận sẽ không có lý trí, nói những lời làm tổn thương người
khác, nhẹ thì làm tổn thương hòa khí hai bên, nặng thì sẽ tự chuốc lấy bất hạnh cho bản thân mình.
Có người khi đối diện với mọi vấn đề đều ung dung bình tĩnh đối diện. Cũng có những người bất kể
trải qua sóng to gió lớn tới đâu, bất kể gặp phải người giả dối tiểu nhân xấu xa như thế nào, đều luôn
mỉm cười điềm tĩnh đối diện. Khi gặp mâu thuẫn thì tìm nguyên nhân, khi gặp khó khăn thì tìm giải
pháp khắc phục.

Những người trưởng thành là những người luôn có sự bình tĩnh trong tâm, trên khuôn mặt luôn thể hiện sự bình thản kiên cường. Khi đối mặt với những việc trọng đại trong đời mà vẫn điềm tĩnh tựa như không, khi đối diện với những điều nhỏ bé vụn vặt thì không so đo tính toán. Có một số người khi gặp chuyện bất bình, không vừa ý liền tức giận không giữ được bình tĩnh, vì chuyện nhỏ cũng nổi trận lôi đình bất mãn. Người xưa dạy: “Nổi giận là bản năng, kiểm soát nóng giận là bản lĩnh”. Con người khi nóng giận sẽ không có lý trí, nói những lời làm tổn thương người khác, nhẹ thì làm tổn thương hòa khí hai bên, nặng thì sẽ tự chuốc lấy bất hạnh cho bản thân mình. Có người khi đối diện với mọi vấn đề đều ung dung bình tĩnh đối diện. Cũng có những người bất kể trải qua sóng to gió lớn tới đâu, bất kể gặp phải người giả dối tiểu nhân xấu xa như thế nào, đều luôn mỉm cười điềm tĩnh đối diện. Khi gặp mâu thuẫn thì tìm nguyên nhân, khi gặp khó khăn thì tìm giải pháp khắc phục.

 

Có những người khi đối diện với bất kể chuyện gì đều trầm lặng không nói. Cũng lại có những người
khi bị người khác hiểu lầm thì không đi giải thích, khi bị người khác bình luận cũng không tranh cãi,
khi bị người khác đặt điều thị phi thì im lặng, không giải thích. Họ im lặng không phải vì sợ, cũng
không phải vì nhu nhược hèn yếu, mà muốn để thời gian chứng minh tất cả.
Đôi khi, im lặng giúp tâm thái người ta thoải mái hơn là thổ lộ dốc bầu tâm sự, im lặng cũng là biểu
hiện sự từng trải giúp người ta trưởng thành. Đau rồi hãy cố gắng nhẫn chịu một chút, mệt mỏi rồi
nên im lặng nghỉ ngơi. Những người càng có thói quen im lặng càng không muốn nói nhiều lời.
Cũng bởi lòng người khó lường, thật giả khó phân biệt, cũng bởi trong lòng mỗi người có nhiều điều
khó nói thành lời, có những buồn tủi khó chia sẻ với ai. Vậy nên khi càng trưởng thành, càng trải qua
nhiều chuyện, con người ta càng trở nên trầm lặng ít nói. Bởi vì im lặng cũng là một biểu hiện của sự
trưởng thành, nên khi nhìn thấy những người không vừa mắt, họ cũng dễ dàng bỏ qua, gặp những việc
không thể buông cũng dần dần buông bỏ.
Im lặng giúp tâm thái người ta thoải mái hơn là thổ lộ dốc bầu tâm sự.
Trưởng thành là khoan dung và hiểu người khác
Có lẽ chỉ có người đã từng trải qua gian nan và tổn thương tột cùng mới có thể thực sự trưởng thành,
hiểu và khoan dung với người khác. Một người trưởng thành sẽ không bao giờ tùy tiện phán xét người
khác. Họ luôn hiểu được rằng mỗi một người, đều không hề đơn giản như những biểu hiện ở vẻ bề
ngoài của họ, ai cũng có ưu khuyết điểm riêng.

Có những người khi đối diện với bất kể chuyện gì đều trầm lặng không nói. Cũng lại có những người khi bị người khác hiểu lầm thì không đi giải thích, khi bị người khác bình luận cũng không tranh cãi, khi bị người khác đặt điều thị phi thì im lặng, không giải thích. Họ im lặng không phải vì sợ, cũng không phải vì nhu nhược hèn yếu, mà muốn để thời gian chứng minh tất cả.

Đôi khi, im lặng giúp tâm thái người ta thoải mái hơn là thổ lộ dốc bầu tâm sự, im lặng cũng là biểu hiện sự từng trải giúp người ta trưởng thành. Đau rồi hãy cố gắng nhẫn chịu một chút, mệt mỏi rồi nên im lặng nghỉ ngơi. Những người càng có thói quen im lặng càng không muốn nói nhiều lời. Cũng bởi lòng người khó lường, thật giả khó phân biệt, cũng bởi trong lòng mỗi người có nhiều điều khó nói thành lời, có những buồn tủi khó chia sẻ với ai. Vậy nên khi càng trưởng thành, càng trải qua nhiều chuyện, con người ta càng trở nên trầm lặng ít nói. Bởi vì im lặng cũng là một biểu hiện của sự trưởng thành, nên khi nhìn thấy những người không vừa mắt, họ cũng dễ dàng bỏ qua, gặp những việc không thể buông cũng dần dần buông bỏ.

Im lặng giúp tâm thái người ta thoải mái hơn là thổ lộ dốc bầu tâm sự. Trưởng thành là khoan dung và hiểu người khác Có lẽ chỉ có người đã từng trải qua gian nan và tổn thương tột cùng mới có thể thực sự trưởng thành, hiểu và khoan dung với người khác. Một người trưởng thành sẽ không bao giờ tùy tiện phán xét người khác. Họ luôn hiểu được rằng mỗi một người, đều không hề đơn giản như những biểu hiện ở vẻ bề ngoài của họ, ai cũng có ưu khuyết điểm riêng.

 

Những người trưởng thành họ không còn dành nhiều thời gian cho việc mua sắm hay quá
chú trọng vẻ bề ngoài bởi họ muốn có nhiều thời gian hơn để phát triển bản thân bên trong.
Chính vì vậy, có thể thấy đa số những người trưởng thành thường ăn mặc rất đơn giản, gọn
gàng với những tông màu không quá nổi bật và hướng tới sự chỉn chu lịch sự.

Những người trưởng thành họ không còn dành nhiều thời gian cho việc mua sắm hay quá chú trọng vẻ bề ngoài bởi họ muốn có nhiều thời gian hơn để phát triển bản thân bên trong. Chính vì vậy, có thể thấy đa số những người trưởng thành thường ăn mặc rất đơn giản, gọn gàng với những tông màu không quá nổi bật và hướng tới sự chỉn chu lịch sự.

 

Những người trưởng thành, ở họ toát lên một vẻ điềm đạm và cẩn thận ngay trên khuôn mặt và từng
cử chỉ, nhất là đối với những người đã từng trải qua nhiều biến cố trong cuộc sống. Người trưởng
thành nói năng không vồ vập mà từ tốn, suy nghĩ kĩ mới nói; cư xử đúng mực chứ không hành động
theo cảm tính cá nhân. Cho dù đó mới là một cậu bé 17 tuổi đi chăng nữa cũng tạo cho người ta cảm
giác “già trước tuổi”, trưởng thành thực sự.

Những người trưởng thành, ở họ toát lên một vẻ điềm đạm và cẩn thận ngay trên khuôn mặt và từng cử chỉ, nhất là đối với những người đã từng trải qua nhiều biến cố trong cuộc sống. Người trưởng thành nói năng không vồ vập mà từ tốn, suy nghĩ kĩ mới nói; cư xử đúng mực chứ không hành động theo cảm tính cá nhân. Cho dù đó mới là một cậu bé 17 tuổi đi chăng nữa cũng tạo cho người ta cảm giác “già trước tuổi”, trưởng thành thực sự.

 

Một ngày nọ, bạn chợt nhận ra bố mẹ mình đã không còn như xưa nữa. Mái tóc mẹ lốm đốm những
sợi bạc, bàn tay nhăn nheo đen sạm, khóe mắt in hằn những vết chân chim của mưa gió cuộc đời. Một
ngày nọ, bạn thấy ”superman” của mình bỗng nhiên không còn có siêu năng lực như xưa nữa – bố đã
không thể một mình bê nổi bao gạo vào nhà khi trời ầm ầm sắp giông bão. Thế là, bạn biết bố mẹ
mình đã già rồi.

Một ngày nọ, bạn chợt nhận ra bố mẹ mình đã không còn như xưa nữa. Mái tóc mẹ lốm đốm những sợi bạc, bàn tay nhăn nheo đen sạm, khóe mắt in hằn những vết chân chim của mưa gió cuộc đời. Một ngày nọ, bạn thấy ”superman” của mình bỗng nhiên không còn có siêu năng lực như xưa nữa – bố đã không thể một mình bê nổi bao gạo vào nhà khi trời ầm ầm sắp giông bão. Thế là, bạn biết bố mẹ mình đã già rồi.

 

 

Ảnh minh họa
Rất nhiều người như vậy, sau một ngày dài mệt nhoài, họ thường ôm lấy những mảng kí ức đã qua
như một liều thuốc vỗ về tâm hồn. Một bản nhạc cũng có thể gợi lên cả ngàn câu chuyện về “khoảng
trời bỏ lại” khi năm tháng sắp thành cũ kĩ.
Những mảnh kí ức về quê hương thân yêu, về bà ngoại đã già hơn và khu vườn buồn hơn vì không ai
chăm nó, về cái ngôi nhà lạnh buốt khi gió bấc lùa qua khe cửa, về bức tường mà mỗi khi đóng đinh
lại bong cả mảng đất rụng lả tả, về một bài hát cũ trước thềm năm mới...
Đúng vậy, chuyện cũ không bao giờ cũ, tựa hồ những cánh hoa khô ép trong trang vở lâu ngày, màu
không còn, hương cũng bỏ đi, nhưng cảm giác của chúng ta về cái ngày ngắt hoa ép lên, chẳng bao
giờ rời bỏ chúng ta mà đi được.

Rất nhiều người như vậy, sau một ngày dài mệt nhoài, họ thường ôm lấy những mảng kí ức đã qua như một liều thuốc vỗ về tâm hồn. Một bản nhạc cũng có thể gợi lên cả ngàn câu chuyện về “khoảng trời bỏ lại” khi năm tháng sắp thành cũ kĩ.

Những mảnh kí ức về quê hương thân yêu, về bà ngoại đã già hơn và khu vườn buồn hơn vì không ai chăm nó, về cái ngôi nhà lạnh buốt khi gió bấc lùa qua khe cửa, về bức tường mà mỗi khi đóng đinh lại bong cả mảng đất rụng lả tả, về một bài hát cũ trước thềm năm mới...

Đúng vậy, chuyện cũ không bao giờ cũ, tựa hồ những cánh hoa khô ép trong trang vở lâu ngày, màu không còn, hương cũng bỏ đi, nhưng cảm giác của chúng ta về cái ngày ngắt hoa ép lên, chẳng bao giờ rời bỏ chúng ta mà đi được.

Ảnh minh họa
Khi trưởng thành, chúng ta thật sự hiểu rõ bản thân và giá trị của chính mình. Bạn nhận ra mình chỉ là
một giọt nước nhỏ bé giữa mênh mông biển người. Bạn suy nghĩ chín chắn hơn, biết cách điều chỉnh bản
thân và không còn xốc nổi nữa. Chúng ta không còn là đứa trẻ mỗi lần cãi nhau với bố mẹ xong đều đòi
bỏ nhà đi hay tức giận người khác liền bật khóc nức nở nữa. Vì chúng ta đều biết, mình đã trưởng thành
rồi.
Càng trưởng thành càng cô đơn. Nhiều khi giữa thành phố hoa lệ đông vui, bạn cảm thấy lạc lõng bơ vơ
vì sâu trong đáy lòng là một con người rất cô đơn. Nỗi cô đơn của người trưởng thành sâu thẳm nhưng
mãnh liệt như người bộ hành giữa sa mạc, khao khát có dòng nước mát chảy ngang, khao khát có ai đó
hiểu mình.
Trưởng thành, bạn đánh mất đi sự hồn nhiên của chính mình. Bạn thấy cuộc đời này sao mà lắm cám dỗ
đến thế, thấy lòng người thật khó đoán, thấy thèm cảm giác bình yên trong vòng tay mẹ mỗi chiều hè.

Khi trưởng thành, chúng ta thật sự hiểu rõ bản thân và giá trị của chính mình. Bạn nhận ra mình chỉ là một giọt nước nhỏ bé giữa mênh mông biển người. Bạn suy nghĩ chín chắn hơn, biết cách điều chỉnh bản thân và không còn xốc nổi nữa. Chúng ta không còn là đứa trẻ mỗi lần cãi nhau với bố mẹ xong đều đòi bỏ nhà đi hay tức giận người khác liền bật khóc nức nở nữa. Vì chúng ta đều biết, mình đã trưởng thành rồi.

Càng trưởng thành càng cô đơn. Nhiều khi giữa thành phố hoa lệ đông vui, bạn cảm thấy lạc lõng bơ vơ vì sâu trong đáy lòng là một con người rất cô đơn. Nỗi cô đơn của người trưởng thành sâu thẳm nhưng mãnh liệt như người bộ hành giữa sa mạc, khao khát có dòng nước mát chảy ngang, khao khát có ai đó hiểu mình. Trưởng thành, bạn đánh mất đi sự hồn nhiên của chính mình.

Bạn thấy cuộc đời này sao mà lắm cám dỗ đến thế, thấy lòng người thật khó đoán, thấy thèm cảm giác bình yên trong vòng tay mẹ mỗi chiều hè.

Ảnh minh họa
Đoạn đường trưởng thành của chúng ta thật sự rất dài, có niềm vui và cả những nỗi buồn, có hoa hồng
và cả gai nhọn. Trưởng thành thực ra không đáng sợ như bạn nghĩ. Chỉ khi lớn lên, bạn mới có thể khám
phá ra con người và những tiềm năng thật sự của bản thân. Bởi vì trưởng thành rất cô đơn nên bạn mới
biết yêu thương chính mình hơn, vì trưởng thành sẽ vấp ngã nên bạn sẽ trở nên sắc bén hơn giữa cuộc
đời. Vì trưởng thành lấy đi của chúng ta quá nhiều sự hồn nhiên không lo âu, năm tháng đẹp đẽ, trái tim
tràn ngập tình yêu thương... nên đổi lại, bạn cũng sẽ nhận được những món quà đặc biệt mà cuộc đời
ban tặng. Bạn nhận được điều gì? Câu trả lời nằm trên chính hành trình trưởng thành của mỗi người.

Đoạn đường trưởng thành của chúng ta thật sự rất dài, có niềm vui và cả những nỗi buồn, có hoa hồng và cả gai nhọn. Trưởng thành thực ra không đáng sợ như bạn nghĩ. Chỉ khi lớn lên, bạn mới có thể khám phá ra con người và những tiềm năng thật sự của bản thân. Bởi vì trưởng thành rất cô đơn nên bạn mới biết yêu thương chính mình hơn, vì trưởng thành sẽ vấp ngã nên bạn sẽ trở nên sắc bén hơn giữa cuộc đời. Vì trưởng thành lấy đi của chúng ta quá nhiều sự hồn nhiên không lo âu, năm tháng đẹp đẽ, trái tim tràn ngập tình yêu thương... nên đổi lại, bạn cũng sẽ nhận được những món quà đặc biệt mà cuộc đời ban tặng. Bạn nhận được điều gì? Câu trả lời nằm trên chính hành trình trưởng thành của mỗi người.

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa