Gánh nặng cuộc đời trên vai mẹ.
Dạo quanh các ngã đường chính ở thành Vinh, không khó để bắt gặp bóng dáng của các mẹ, các chị trong đội quân cửu vạn tập trung ở các ngã đường như công viên Tam Giác Quỷ, Ngã 6, Ngã 3 Quán Bánh, cầu Kênh Bắc, Ngã 4 Đại học Vinh… ngóng việc. Những vật dụng mang theo là chiếc xe đạp cọc cạch với lỉnh kỉnh nào quang gánh, nào xẻng, cuốc, sọt rổ,… và một túi cơm đùm, cơm nắm cho bữa trưa giữa đường lạnh tê răng.Những người làm nghề cửu vạn đều đi theo từng tốp, ít thì 4-5 người, nhiều thì khoảng chừng 10 người, đều ở tuổi từ 35-50.
Một ngày của các mẹ, các chị không kể mưa nắng, đều bắt đầu từ 3 giờ sáng và kết thúc tầm 11 giờ khuya. “Lúc cất bước ra đi làm là các con nhỏ đang ngon giấc, lúc mẹ về chúng cũng đã ngủ lâu rồi. Những ngày cuối năm này hầu như không có thời gian gần gũi bên con. Bố đi theo phụ hồ, mẹ đi làm cửu vạn, phó mặc việc trông con cho ông bà. Dù buồn tủi, thương con lắm nhưng vì kế sinh nhai nên đành chịu vậy”, chị Nguyễn Thị Hoa, quê ở Nghi Vạn (Nghi Lộc - Nghệ An) nói.
Trong nghề cửu vạn các chị gặp không ít chuyện trớ trêu. Nhớ lại, chị Phạm Thị Liễu (Nghi Xuân - Hà Tĩnh) kể: “Thời gian trước, nhóm chúng tôi gồm 7 người có gánh gạch thuê cho một chủ thầu công trình với tiền công 1,7 triệu đồng. Nhưng sau đó, chủ thầu biến mất, và tiền công cũng mất luôn” - Chị thở dài.
Các chị kể, có những gia đình đối xử rất tốt đối với người làm thuê, nhưng cũng lắm lần các chị đi làm bị chủ nhà khinh rẻ, chửi bới thậm tệ vì có điều gì đó chưa hài lòng… Nhưng dù có thế nào các chị vẫn đành chấp nhận như số phận hiện tại của mình. Cứ nghĩ đến chồng bệnh, con phải đến trường bố mẹ già yếu thì dù cái rét có thấu xương, từng cơn gió đông bạt người cỡ nào thì các chị vẫn không nản lòng cố bươn chải, mưu sinh…
Khổ không chỉ từ giá buốt
Dù vất vả, nặng nhọc, nhiều buồn tủi là thế nhưng khi được hỏi về mong muốn lớn nhất của mình là gì, các chị chỉ mong ngày nào cũng có người mướn việc, để có thu nhập cải thiện cuộc sống.
Nụ cười xua tan giá rét.
Công việc nặng nhọc này lẽ ra của cánh đàn ông sức dài vai rộng, nhưng ở ngay cổng chợ, ngã ba đường lực lượng cửu vạn nữ là chủ đạo. Có gia đình hết đời mẹ tới đời con tiếp nối. Từ chợ này qua chợ khác, cả đời họ đi theo những chiếc xe cà tang, rổ và sọt… giạt trôi theo từng đống vữa gạch, đất bùn, chợ đầu mối bởi kế sinh nhai.“Có chồng cũng như không, anh ấy suốt ngày nát rượu lại còn hay vũ phu. Từ rạng sáng đến tận khuya tui ra đường kiếm tiền nuôi con ăn học cũng là để tránh những trận đòn vô cớ từ chồng”, chị Mai (Hưng Nguyên) kể về số phận cùng cực của chị.
Cũng có mấy sào ruộng lúa được gia đình chồng chia lại để đủ cơm ăn, cũng có một ngôi nhà nhỏ để làm chỗ chui ra chui vào, tuy vậy, cuộc đời chị Mai không mấy sáng sủa khi phải đối mặt với cảnh người chồng suốt ngày rượu chè, đến đổ bệnh. Chấp nhận số phận, chị Mai xuống Vinh làm nghề cửu vạn được 3 năm nay, gần tết cũng là lúc chị túc trực tại các điểm bốc việc di động kiếm cơm nuôi chồng và con. Chị Mai ngậm ngùi: “Ở đời này, đúng là không ai cho không ai cái gì cả. Còn sức khỏe, còn muốn sống thì phải mưu sinh. Mệt nhọc mấy, khổ sở mấy cũng có thể vượt qua. Chỉ mong về nhà không bị chồng hắt hủi nữa cũng đã hạnh phúc lắm rồi”.
Nhóm chị Mai có 7 người. Người thì ở Hưng Nguyên, người Nghi Lộc, người Hà Tĩnh… họ kết thành hội để dễ tìm và chia sẻ việc với nhau. “Công việc của chúng tôi chủ yếu là bốc vác, tâm lý họ cần thuê cũng là cho nhanh xong việc nên chúng tôi kết thành hội thế này cả năm rồi để tiện tìm việc cũng là để chia sẻ miếng ăn cho nhau”, chị Lên (Nghi Xuân, Hà Tĩnh) nói.
Anh Trần Thanh Bình, một chủ doanh nghiệp xây dựng tại phường Bến Thủy, Vinh cho biết: “Công việc xây dựng cuối năm rất gấp rút, nhóm thợ hồ chính của tui không thể kham nổi hết việc đành thuê các chị cửu vạn đây về khuân dùm. Họ là phụ nữ nhưng nhanh nhẹn, gọn gàng và nhiệt tình lắm. Cứ làm ngày nào nhận tiền ngày đó”.
Để có một cái tết cổ truyền ấm áp bên gia đình và người thân, để cho con cái đi học ở phương xa về phấn khởi khi nhà mình cũng tươm tất đón năm mới, các chị như quên đi phận mình hy sinh vì chồng, vì con hết thảy. Những “thân cò” liêu xiêu tựa vào nhau trong giá lạnh cuối chiều cứ ám ảnh, mãi ám ảnh… Những đợt gió mùa lại tăng cường… Những đốm lửa nhen vội, bập bùng cháy. Chút hơi ấm này diệu kỳ, bền bỉ qua tháng năm.
(Theo tienphongonline)